Tỉnh dậy từ tình trạng sống thực vật sau chấn thương đầu
Manimaran, 29 tuổi, Singapore
Manimaranvẫntrongtình trạng hôn mêsautai nạnxe máyvào năm 2008.Anh ấy đã được phẫu thuậttrongmột bệnh việncông ởSingapoređể loại bỏcục máu đôngtrongnão.
Sáu tháng sau anh ấy vẫn còn trong tình trạng hôn mê. Anh mở mắt nhìn chằm chằm nhưng chỉ ngây người và không có phản ứng gì với chúng tôi (trong tình trạng thực vật). Bác sĩ trong bệnh viện nói rằng không có gì có thể tiếp tục được thực hiện.
Chúng tôi tìm kiếm sự giúp đỡ của Bác sĩ Timothy Lee. Ông khuyên nên chọc dò tủy sống để đo áp suất của dịch trong đầu. Kết quả cao như ông nghi ngờ. Sau đó, ông khuyên nên đặt một shunt nhỏ. Sau khi mổ, Manimaran mỉm cười lần đầu tiên với chúng tôi. Một tháng sau khi mổ, anh ấy di chuyển đầu của mình và mở mắt ra nhìn chúng tôi. Ba tháng sau khi mổ, anh ấy bắt đầu tạo âm thanh nhưng vẫn chưa thể nói chuyện.
Một ngày khi người mẹ chạm vào anh ấy, anh ấy la mắng và chửi thề với mẹ. Người mẹ cảm thấy bị tổn thương và khóc. Bà nói với người giúp việc vào ngày hôm sau. Người giúp việc đã ngạc nhiên và nói đó có nghĩa là bây giờ anh ấy đã có thể nói được. Bà gọi điện thoại cho em gái của bà và yêu cầu cô ngưng tất cả mọi việc và trở về nhà ngay. Cô trở về nhà và nhận thấy Manimaran có thể gọi tên cô.
Bây giờ anh ấy có thể nói đùa với chúng tôi và di chuyển cánh tay phải. Anh ấy bây giờ thật khác nhiều so với thời điểm khi chúng tôi được thông báo rằng không có hy vọng anh ấy sẽ tỉnh dậy từ tình trạng hôn mê. Con đường hồi phục vẫn còn dài và khó khăn nhưng với sự hỗ trợ của gia đình, chúng tôi chắc chắn anh ấy sẽ hồi phục tốt hơn.
Lời bình của biên tập viên:
Hạnh phúc trên khuôn mặt của các thành viên gia đình là phần thưởng tốt nhất cho một bác sĩ. Tích lũy quá nhiều dịch trong đầu có thể cản trở sự hồi phục. Trong một số trường hợp như Manimaran, thoát dịch có thể dẫn đến kết quả cải thiện tốt.
“Những lời phàn nàn thông thường”
Tan Pao Suang, 54 tuổi, Medan
Người mẹ của ba đứa trẻ này có vẻ như một người phụ nữ bình thường. Cô thường phàn nàn về những than phiền hàng ngày tương tự như tất cả chúng ta: đôi khi cô không ngủ được, thường quên việc này việc kia, khi đi đôi khi cô va vào đồ vật hay cảm thấy choáng váng.
Nhưng bốn năm trước đây, có ai ngờ đâu rằng tất cả các triệu chứng đó là do khối u trong não. Bắt đầu với những lời phàn nàn thông thường mà có vẻ rất bình thường trong mắt của chúng ta, cô ấy thực sự không chú ý nhiều đến tất cả các triệu chứng, cho đến khi mọi người xung quanh bắt đầu cảm thấy một cái gì đó không được bình thường. Khi họ nói chuyện với cô ấy, người cô nghiêng về một bên. Khi cô bước một bước, cô không thể nâng chân leo lên cầu thang. Vì vậy, cô hay vấp và ngã khá thường xuyên.
Sau đó cô nhận ra có điều gì đó bất thường: sự chóng mặt của cô không như chóng mặt thông thường, tình trạng nhức đầu của cô rất nghiêm trọng và làm cho cô nôn mửa liên tục. Dần dần tay cô không thể cử động tốt và cơ thể của cô đã trở nên yếu đi.
Cô đến khám bác sĩ đa khoa của mình. Từ bác sĩ này đến bác sĩ khác, cuối cùng cô đã gặp Bác sĩ Timothy Lee từ lời khuyên của một người bạn. Ngay sau đó Bác sĩ Lee đã phát hiện ra rằng nguồn gốc của tất cả các triệu chứng là do khối u trong não. Khối u khá lớn, 5cm, hay kích thước như một quả táo nhỏ. Bác sĩ lập tức khuyên cô nên phẫu thuật và cô đồng ý.
Khi được hỏi tại sao cô đã đồng ý cho Bác sĩ Timothy Lee phẫu thuật, cô trả lời, “Bác sĩ Lee rất kiên nhẫn, ông giải thích chi tiết vấn đề là gì, những gì bệnh nhân nên làm và những gì ông sẽ làm với khối u. Tôi cảm thấy an tâm.”
Không chỉ có cô, nhưng chồng và các con cũng ủng hộ quyết định của cô để được phẫu thuật. Quyết định làm phẫu thuật thật nhanh chóng, chỉ mất 3 ngày, kể từ lần đầu tiên họ gặp cho đến ngày phẫu thuật. Điều này là do bệnh nhân và gia đình muốn vợ và mẹ của họ có thể hồi phục nhanh chóng và để thoát khỏi tình trạng này càng sớm càng tốt, có thêm thời gian để hồi phục và không cảm thấy chán nản.
Bây giờ đã được bốn năm kể từ khi phẫu thuật, Tan Pao Suang không có bất kỳ phàn nàn nào. Sau khi phẫu thuật, cô lập tức cảm thấy khỏe hơn. Bây giờ cô ấy vẫn kiểm tra theo dõi tình trạng của mình mỗi năm một lần. Nhưng cô ấy trong tình trạng sức khỏe rất tốt, không có phàn nàn gì và cô ấy có thể sống cuộc sống của mình một cách bình thường.
Cô ấy khuyên: “Không ai có thể biết cơ thể của mình hơn chính bản thân mình. Nếu chúng ta cảm thấy có điều gì đó bất thường, tốt nhất là chúng ta nên tham khảo ý kiến của chuyên gia để phát hiện bệnh sớm. Khi được phát hiện sớm, chúng ta có thể phòng ngừa để ngăn chặn dẫn đến tình trạng bệnh nặng hơn. Thật sự là điều bình thường khi bệnh nhân cảm thấy sợ hãi, nhưng điều quan trọng là chúng ta phải có can đảm để đối đầu cho tương lai và những người thân yêu của chúng ta.”
Lời bình của biên tập viên:
Bệnh nhân này có u màng não và đã được loại bỏ hoàn toàn.
“Một cuộc sống mới”
Indranita D, 36 tuổi
Tôi không thể giữ thăng bằng khi bước đi. Lúc ấy tôi đã 26 tuổi. Tôi cũng thường bị chóng mặt và tình trạng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Ban đầu tôi được đề nghị chụp CT để kiểm tra xoang, nhưng kết quả lại cho thấy tôi có khối u trong đầu. Sau đó tôi đến khám với một bác sĩ chuyên khoa giải phẫu thần kinh, là người đã tìm thấy khối u với kích thước bằng trái bóng bàn. Tôi đã được phẫu thuật tại Indonesia vào năm 1989. Ca phẫu thuật bị thất bại và khối u không thể được cắt bỏ. Dây thần kinh của tôi cũng vô tình bị cắt đứt gây ra một tình trạng bệnh khác mà tôi phải gánh chịu. Tôi thường hay bị ho.
Tình trạng bệnh của tôi ngày càng xấu đi trong thời gian 2 năm. Tôi quá yếu để có thể tự nuốt thức ăn, bàn tay tôi run và thường có cảm giác đau nhói/ngứa ran. Hóa ra các triệu chứng này là do khối u của tôi đã tăng kích thước lớn như một quả trứng vịt. Tôi đã phẫu thuật lần nữa tại Nhật Bản vào năm 2001, chỉ khoảng 98% khối u được cắt bỏ. Phần còn lại 2% không thể cắt bỏ được bởi vì nó liên quan đến các dây thần kinh điều khiển cử động như tôi đã được giải thích.
Năm 2001, sức khỏe của tôi rất kém. Tôi đã được phẫu thuật tiếp tại Jakarta bởi một giáo sư từ Nhật Bản. Một năm sau đó, bác sĩ phát hiện khối u tăng trưởng trở lại. Năm 2002, bác sĩ đặt ống để thoát dịch não thừa. Năm 2003, sức khỏe của tôi lại trở nên tồi tệ và lần này càng tồi tệ hơn. Tôi đến tham khảo ý kiến giáo sư Timothy Lee. Tôi đã phải trải qua 5 lần phẫu thuật trong vòng 2 tháng. Một lần đại phẫu để loại bỏ hoàn toàn khối u và 4 lần tiểu phẫu để điều chỉnh tình trạng dịch não. Sau cuộc phẫu thuật cuối cùng, tôi rất biết ơn là tất cả mọi thứ đã qua, bởi vì lần này, cuộc phẫu thuật thực sự đã thành công.
Lời bình của biên tập viên:
Indranita có u thần kinh âm thanh còn sót lại với kích thước lớn sau 3 lần phẫu thuật trước đó ở nước ngoài, bao gồm một ca phẫu thuật bởi một giáo sư nổi tiếng của Nhật Bản. Cô đến Singapore yêu cầu điều trị bằng xạ phẫu nhưng khối u của cô quá lớn. Sau lần phẫu thuật cắt bỏ hoàn toàn vào năm 2003, hình ảnh MRI theo dõi trong vòng 7 năm qua cho thấy không còn khối u.
“Bàn tay Thiên Chúa”
Ninfa T. Hermanto, 51 tuổi
Vào ngày 22 tháng 3 năm 2008, trong kỳ nghỉ tại Singapore với gia đình, tôi gặp vấn đề về giữ thăng bằng. Tôi không thể đi theo đường thẳng, không thể đi lên và xuống cầu thang. Tôi cũng gặp khó khăn trong việc định vị phương hướng và tất cả mọi thứ đều trái với mong muốn của mình.
Tôi cũng bị mất trí nhớ tạm thời trong 2 phút và không thể nhận ra bản thân mình.
Ngay lập tức tôi đã được đề nghị đến khám với bác sĩ chuyên khoa thần kinh. Kết quả MRI cho thấy có một khối u trong não, có khả năng là ác tính. Tôi được đề nghị nên phẫu thuật ngay. Tôi đến Giáo sư Timothy Lee, người đã thực hiện ca đại phẫu này trong 9 giờ đồng hồ. Tôi tỉnh dậy trong phòng hồi sức sau phẫu thuật. Tôi ở phòng hồi sức cấp cứu 1 ngày và trong bệnh viện một tuần.
Tôi sẽ cầu nguyện cho Giáo sư Timothy Lee.
Cảm ơn Chúa đã mang đến cho tôi một bác sĩ tốt và chu đáo như vậy. Tôi chắc chắn rằng bàn tay Giáo sư Timothy Lee (bàn tay của Thiên Chúa) đã được tạo ra để làm công việc của Thiên Chúa và tiếp tục công việc của Người trên thế gian này.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và biết ơn sau khi được biết khối u của tôi là không ác tính và tôi chỉ cần dùng 3 loại thuốc. Tôi cảm thấy thực sự rất biết ơn Hồng ân Thiên Chúa Toàn Năng.
Lời bình của biên tập viên:
Khối u của Ninfa trông giống như một khối u ác tính trên hình ảnh MRI nhưng kết quả lại là u biểu bì, một dạng u lành tính. Tạ ơn Chúa.
“Bé gái kỳ diệu”
Chris Clarissa Wongso, 10 tuổi
Chris Clarissa Wongso là một học sinh chăm chỉ, một bé gái xinh đẹp và một người con hiếu thảo cho đến một ngày định mệnh đã cướp đi tuổi thơ vô tội của em. Vào ngày 9 tháng 6 năm 2006, Clarissa bước ra từ một bể bơi với cơn nhức đầu dữ dội và đau mũi.
Em ấy nôn mửa và cảm thấy yếu trước khi đi ngủ vào tối hôm đó. Tình trạng của em xấu đi và bố mẹ em quyết định đưa em đến bệnh viện nơi các bác sĩ phát hiện ra rằng các mạch máu ở phía bên phải của não đã bị vỡ. Mặc dù ở tình trạng nguy kịch, Clarissa đã không được giám sát và không được điều trị trong 24 giờ đồng hồ.
Ông Wongso yêu cầu chuyển con gái mình đến một bệnh viện ở Jakarta vì tình trạng bất lực của em làm ông đau đớn tột cùng. Clarissa sau đó được phẫu thuật vào ngày 10 tháng 6 năm 2006 lúc 3 giờ chiều để loại bỏ cục máu đông. Trong vòng hai tuần sau lần phẫu thuật đầu tiên, Clarissa đã phải trải qua 5 lần phẫu thuật tiếp theo để loại bỏ dịch và máu đông còn lại.
Clarissa sau đó phải dùng loại thuốc mạnh vì bị nhiễm trùng phổi. Thuốc liều cao đã gây ra suy gan và thận. Sau đó em được chụp CT và kết quả cho thấy não trái của em vẫn còn bị xuất huyết. Nhóm các bác sĩ ở Indonesia đã bày tỏ lời xin lỗi vì không thể tiếp tục điều trị tình trạng của em thêm nữa.
Ông Wongso cảm thấy suy sụp khi nghe rằng các bác sĩ đã không thể tiếp tục điều trị cho em. Ông cầu nguyện mong Thiên Chúa sẽ hướng dẫn ông để tìm cách điều trị tại Singapore. Thật không may, hai bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật thần kinh mà ông đã gặp tại Singapore đã từ chối điều trị Clarissa vì tình trạng của em đã vượt ngoài khả năng chữa khỏi. Ông Wongso sau đó đã gặp Giáo sư/Bác sĩ Timothy Lee, người đã sẵn sàng thử sức với sự giúp đỡ của Thiên Chúa.
Clarissa trải qua một ca đại phẫu do Bác sĩ Lee thực hiện trong tháng 10 năm 2006 tại Singapore, trong đó Bác sĩ Lee đã phải tốn nhiều công sức loại bỏ các cục máu đông trong não của em. Một ca phẫu thuật khác được thực hiện một tuần sau đó để đặt shunt lập trình nhằm kiểm soát dịch não. Em phải nằm viện 2 tháng trước khi được về nhà.
Kể từ đó Clarissa đã hồi phục thật kỳ diệu và nhanh chóng. Em đã có thể nói một số từ và có thể soạn nhạc để đánh trên đàn dương cầm của mình. Chúa đã ban cho em một cuộc sống “mới” với khả năng hát và chơi đàn dương cầm tuyệt vời. Em ấy hiện đang luyện vật lý trị liệu để tập đi và tăng cường cơ bắp.
Tạ ơn Chúa đã không quản ngại song hành với tôi trong những ngày đen tối nhất.
Mục sư Daniel
Lời bình của biên tập viên:
Khi lần đầu tiên Clarissa đến Singapore, em không thể nói chuyện và đã nằm liệt giường. Các chuyên viên phẫu thuật thần kinh ở
Jakarta và Bandung cho rằng không còn tia hy vọng và họ đã ngạc nhiên khi thấy sự phục hồi của Clarissa. Tạ ơn Chúa.
Clarissa khi lần đầu tiên đến Singapore với ít phản ứng, một ống trong mũi và một ống khác trong cổ họng. Hộp sọ bị khiếm khuyết với mắt phải bị nhắm chặt.
“Đôi tay chữa lành”
Indranita D, 36 tuổi
Vào năm 2003, tôi đang ăn cùng gia đình trong Chalendra, Khách sạn Marriot, Jakarta, chia sẻ niềm vui với rất nhiều thành viên trong gia đình. Sau đó chúng tôi chuyển đến ngồi ở phía sau gần nhà bếp.
Chỉ 5 phút sau khi chúng tôi ngồi xuống, tôi nghe thấy tiếng bom nổ. Tôi bị hất tung ra xa khoảng 3 mét. Một vài phút sau, một quả bom khác phát nổ và tôi đã lại bị hất tung một lần nữa. Sau đó tôi giúp anh trai thoát khỏi phòng và nhập cùng các khách hàng quen khác bên ngoài khách sạn. Tôi cảm thấy chiếc áo sơ mi của mình dính đầy máu. 15 phút sau, người bạn của tôi cũng hội nhập cùng nhóm chúng tôi và người anh ấy cũng dính đầy máu.
Sau đó tôi được đưa đến Bệnh viện Siloam Graha để điều trị khẩn cấp. Tôi cảm thấy mệt mỏi và rất đau đớn vì tôi không thể dùng thuốc giảm đau do dị ứng với hầu hết các loại thuốc giảm đau.
Năm 2004, tôi cảm thấy đau ở cổ, đặc biệt là ở các đốt sống C5/C6/C7. Tôi nghĩ rằng chiếc ghế trong văn phòng của mình đã gây ra cơn đau dữ dội này. Năm 2005, tôi cảm thấy rất đau và tôi nghĩ rằng đó là do tôi chơi đánh gôn và có lẽ do tôi cử động ở tư thế sai. Năm 2006, tôi cảm thấy đau ở tay. Sau đó, tôi bắt đầu tập vật lý trị liệu. Tôi cũng tham khảo ý kiến bác sĩ chuyên khoa thần kinh, nhưng không ai có thể chắc chắn về tình trạng của tôi. Năm 2008, tình trạng của tôi trở nên tồi tệ và tôi không thể nâng tay lên được nữa. Tôi làm rớt chiếc cốc đang cầm trên tay vì tay tôi đã không còn cảm giác gì nữa và tôi không thể đứng dậy từ giường của mình. Sau đó tôi đến khám thầy thuốc cổ truyền (Trung Hoa), và ông đã đồng tình rằng các dây thần kinh ở cổ của tôi đã bị chặn.
Vào tháng 2 năm 2009, tình hình trở nên tồi tệ hơn, tay của tôi bị mất cảm giác và khi tôi tham khảo ý kiến bác sĩ thì ông ấy nói với tôi rằng dây thần kinh của tôi đã bị nhiễm vi-rút. Sau đó tôi được khuyên nên trì hoãn phẫu thuật ở cổ. Năm 2009, tôi quay trở lại Singapore và Giáo sư Timothy Lee đã thực hiện ca đại phẫu trong khoảng 7 giờ đồng hồ (bao gồm thời gian chuẩn bị gây mê và hồi sức). Tôi đã ở trong phòng hồi sức cấp cứu trong một ngày và ngày hôm sau tôi đã được chuyển ra phòng thường. Tôi thực sự rất biết ơn vì sức khỏe được phục hồi nhanh chóng và thời gian hồi phục nhanh.
Tôi được phép về nhà. Tôi cũng thực sự rất biết ơn, cuộc phẫu thuật đã thành công, tay tôi lại có thể cử động và có cảm giác và tôi lại có thể nâng bàn tay của mình lên.
Marx B. Suwandynata là em trai tôi. Em ấy đột nhiên ngã và phải cần được phẫu thuật ngay lập tức vì động mạch ở cổ bị tắc nghẽn 95%. Ca phẫu thuật của em tôi bởi Giáo sư Lee ở Singapore cũng diễn ra tốt đẹp và thành công.
Đó là Hồng ân của Thiên Chúa và cảm tạ Đấng Toàn Năng vì các ân huệ của Ngài.
Lời bình của biên tập viên:
Indranita xuất thân từ một gia đình với nhiều thành viên cũng là bác sĩ. Cô cần được phẫu thuật cổ 2 cấp độ và nối đốt sống với đĩa và ốc vít để chữa trị.
Sự hồi phục bất ngờ
Mammik Sukijan, Jakarta, 83 tuổi
Một tháng sau khi ngã, tôi bị đau ở thắt lưng trong một năm. Trong vòng 6 tháng, cơn đau trở nên nghiêm trọng hơn và vô cùng đau đớn ngay cả khi nằm xuống và đi bộ.
Các bác sĩ ở Indonesia không thể khuyên tiến hành phẫu thuật vì tuổi của tôi (80 tuổi). Họ khuyến khích tôi làm vật lý trị liệu 3 lần một tuần. Kết quả không được như ý. Tôi cảm thấy tốt hơn trong 2 hoặc 3 ngày nhưng sau đó lại đau trở lại.
Tôi gặp Giáo sư Timothy Lee và ông đề nghị thực hiện phẫu thuật ở đốt sống L4 và L5. Ông ấy rất lạc quan cho rằng kết quả phẫu thuật sẽ thành công.
Tôi được phẫu thuật trong 7 giờ đồng hồ (bao gồm thời gian gây mê và hồi sức) và tôi đã thở phào nhẹ nhõm. 2 ngày sau khi phẫu thuật tôi đã có thể đi bộ và không cảm thấy đau nữa.
3 năm đã trôi qua và tôi đã không gặp phải vấn đề gì. Tôi cũng không cảm thấy đau, và theo kết quả chẩn đoán hình ảnh lần vừa rồi, L4 và L5 vẫn còn trong tình trạng tốt. Ca phẫu thuật đã rất thành công.
Lời bình của biên tập viên:
Người phụ nữ 80 tuổi này với bệnh tim và có stent cần được phẫu thuật nối đốt sống thắt lưng dùng chân và que. Với tình trạng cột sống thắt lưng của bà, phẫu thuật là cách duy nhất để chữa trị.
“Vị bác sĩ tinh tế”
Mục sư Budy Hidajat, Jakarta
Tên của ông là Budy Hidajat, hoặc thường được gọi là Mục sư Budi Hidajat. Người thuyết giáo từ Hội Thánh Tin Lành Ái Hữu Phúc Âm Toàn Vẹn Quốc Tế tại Jakarta này đã bị đau lưng 4 năm.
Vì ông không cảm thấy đau quá nặng nên ông không để ý đến cơn đau. Nó dần dần trở nên tồi tệ và 3-4 năm sau đó, ông bắt đầu cảm thấy đau đớn khó chịu và chân ông bị tê. Sau đó, ông bắt đầu tìm đến bác sĩ trong nước ở Indonesia.
Các bác sĩ ở Indonesia cho ông những chẩn đoán khác nhau, từ các dây thần kinh bị chặn đến chứng vẹo cột sống và đề nghị vật lý trị liệu. Nhưng không có gì thực sự mang đến hiệu quả đáng kể, ông vẫn cảm thấy đau và ông đã không thấy bất kỳ kết quả nào từ tất cả các liệu pháp điều trị.
Cuối cùng ông quyết định tìm kiếm một bác sĩ ở Singapore. Sau khi tham khảo ý kiến một bác sĩ ở Bệnh viện Đại học Quốc gia và chụp MRI, ông đã được đề nghị làm phẫu thuật. Nhưng ông vẫn chưa chắc chắn.
Ông trò chuyện với đồng nghiệp của mình ở Singapore, Mục sư Handoyo Goenawan, là người đã đề nghị tham khảo ý kiến Bác sĩ Timothy Lee. Bác sĩ Lee sau đó giải thích với ông rằng có một khối u trong cột sống đè ép vào các dây thần kinh. Kết quả là nó làm suy yếu dây thần kinh của ông và ông cảm thấy rất đau ở lưng, chân tê và yếu. Bác sĩ Lee khuyên nên phẫu thuật để cắt bỏ khối u.
Mục sư Budi tiếp tục cố gắng trì hoãn nó, nhưng Bác sĩ Lee nhắc nhở ông: mặc dù khối u này phát triển chậm, nhưng cuối cùng nó vẫn sẽ tiếp tục làm suy yếu các dây thần kinh ở cả hai chân của ông và cuối cùng thì ông vẫn phải làm phẫu thuật. Kết quả chụp MRI 5 tháng sau đó cho thấy khối u phát triển lớn hơn và có kích thước 4×7 cm.
Đến cuối năm 2008, Mục sư Budi cuối cùng đã quyết định phẫu thuật cắt bỏ khối u. Ông nói, “Bác sĩ Lee rất là tinh tế, ông giải thích cho tôi những gì ông sẽ tiến hành trong ca phẫu thuật và rủi ro là gì. Ông giải thích rằng rủi ro từ phẫu thuật này là: nếu có bất kỳ dây thần kinh bị cắt trong khi phẫu thuật nó sẽ làm suy yếu một số phần của bàn chân. Nếu điều này xảy ra, sau lần phẫu thuật đầu tiên, ông ta sẽ thực hiện tiếp phẫu thuật lần hai để điều chỉnh các dây thần kinh, ý của tôi là ông ấy chữa trị cho bệnh nhân của mình một cách cẩn thận.”
Sau 10 giờ đồng hồ, ca phẫu thuật đã được hoàn thành lúc 10 giờ đêm. Khi ông tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Bác sĩ Lee đang kiểm tra tình trạng của ông. Mục sư Budi cho biết ông rất kinh ngạc với Bác sĩ Lee, “Mới sáng tinh mơ, ông ấy đã đến và kiểm tra tình trạng của tôi, trong khi ông ấy chỉ trở về nhà vào lúc nửa đêm sau 10 giờ phẫu thuật.” Bác sĩ Lee giải thích rằng đây là ca phẫu thuật cột sống dài nhất và khó khăn nhất mà ông đã từng thực hiện.
Tình trạng của ông là rất tốt sau khi phẫu thuật, phần yếu duy nhất là các ngón chân. Do đó ông không cần phải phẫu thuật lần nữa. Mục sư Budi cho biết ông không cảm thấy là đã trải qua cuộc phẫu thuật nào, bởi vì khi ông ta tỉnh dậy, ông không cảm thấy đau. Sau 6 ngày ở trong bệnh viện, ông đã không có bất kỳ phàn nàn và được xuất viện.
Hiện giờ sau 2 năm, ông vẫn không cảm thấy đau và có bất kỳ phàn nàn nào. Ông vẫn đến kiểm tra thường xuyên, nhưng bây giờ ông có thể hoạt động bình thường và điều tuyệt vời nhất là ông có thể phục vụ mọi người một cách sốt sắng nhất với cơ thể khỏe mạnh.
Lời bình của biên tập viên:
Mục sư Budi có khối u cột sống lớn nhất tôi đã thấy trong 24 năm làm chuyên viên giải phẫu thần kinh. Vì khối u thường phát sinh từ dây thần kinh, hy sinh dây thần kinh thường cần thiết, dẫn đến yếu hoặc tê chân. Nhưng nhờ ơn Chúa, ông chỉ bị yếu ở các ngón chân.
“Một người mẹ thông minh biết kính sợ Thiên Chúa”
Winston Huang, 11 tuổi
Bốn năm trước, khi tôi 11 tuổi, việc học của tôi giảm sút rõ rệt. Bố mẹ tôi nghĩ rằng tôi đã không học hành chăm chỉ và mắng tôi.
Vì vậy, tôi đã cố gắng chăm chỉ hơn nhưng không thành công. Tôi bắt đầu va đụng vào người khác và gặp khó khăn khi nhìn những vật bên ngoài bán kính 10 độ. Tôi không biết rằng điều đó là không bình thường vì nó đã xảy ra từ từ, vì vậy tôi đã không phàn nàn.
Cơn ác mộng bắt đầu khi gia đình tôi đi nghỉ Tết Nguyên Đán tại Úc. Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng chậm chạp và bắt đầu gặp khó khăn trong việc hiểu mọi thứ. Tôi liên tục bị đau đầu khủng khiếp như bị cào móng vuốt bên trong hộp sọ. Tôi không thể ăn như bất cứ thứ gì vì nó khiến tôi cảm thấy khó chịu và sẽ nôn mửa ra trong một vài phút. Tôi bị sút cân đáng kể trong vòng vài ngày. Họ đưa tôi đến một phòng khám gần đó, nơi họ truyền dịch cho tôi (ối, những kim tiêm …). Nó chỉ có tác dụng trong vài giờ mỗi ngày và cuối cùng, cơn đau đầu quay trở lại để hành hạ tôi. Chúng tôi nhanh chóng quay trở lại Singapore.
Tôi đã lập tức được đưa vào phòng hồi sức cấp cứu trong một bệnh viện công và kết quả chụp MRI cho thấy một khối u não khổng lồ kích thước bằng 1/4 bộ não của tôi! (Thử siết chặt bàn tay của bạn thì bạn sẽ biết kích thước của nó như thế nào). Vì vậy, điều đó có nghĩa là một phần tư bộ não của tôi gần như mất đi. Trong khi nhiều người nói rằng tất cả mọi người sẽ sợ hãi khi họ phát hiện họ sắp chết, tôi tin rằng có một nhóm người mà khi họ phát hiện ra họ sắp chết, họ không cảm thấy gì trừ sự bình tĩnh, tôi là một trong số họ. Tôi chỉ quá mệt mỏi … Tôi không thèm quan tâm nữa. Tôi mỉm cười với bố mẹ và hỏi nếu họ sẽ gặp khó khăn về tài chính vì điều này.
Một vài giờ sau đó, tôi được đưa vào phẫu thuật với một liều morphin tiêm vào máu… Tôi tỉnh dậy sau 6 giờ đồng hồ khi tôi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Tôi nghe bố mẹ (vẫn còn run) kể mọi chi tiết. Họ mở hộp sọ của tôi một cách dễ dàng, nhưng khi nhìn thấy khối u của tôi, họ đã kinh ngạc. Khối u thuộc loại hiếm mà họ chưa bao giờ thấy trước đây và họ đã không xử lý nó đúng cách và để sót lại một số tế bào. Tất cả mọi việc đều tốt trong một năm, sau đó khối u đã tăng trưởng trở lại do lần phẫu thuật thiếu sót.
Lần này bố mẹ tôi đi gặp 7 bác sĩ trước khi quyết định chọn một. Đó là lý do sinh mệnh của tôi nằm trong tay Bác sĩ Timothy Lee. Ông ấy là một bác sĩ Tin lành thật tử tế, giúp bố mẹ tôi an tâm và rất lạc quan. Ca phẫu thuật cũng thành công dưới bàn tay của ông. Để mang lại một điều gì đó vào thế giới này nhằm tạo hy vọng cho những người khác là một trong những quà tặng vĩ đại nhất trong cuộc sống…
Câu chuyện từ mẹ Winston:
Winston vừa chụp MRI não định kỳ hàng năm vào ngày hôm qua. Đây là năm thứ ba kể từ ca phẫu thuật lần hai. Kết quả cho thấy không có khối u. Chúng tôi vui mừng ngợi khen và cảm tạ Thiên Chúa.
Tôi không chỉ nhìn thấy ơn lành của Thiên Chúa đối với chúng tôi, chúng tôi cũng xúc động bởi lòng tốt và sự giúp đỡ từ nhiều bạn bè và những người xa lạ trong thời gian đen tối nhất trong cuộc đời chúng tôi. Kể từ đó, chúng tôi đã học được cách cư xử tốt hơn và cho đi nhiều hơn qua những gì người khác đã làm cho mình. Tất nhiên có một sự thay đổi vô giá khác mà chúng tôi nhận thấy là người cha đã biết đến Chúa.
Khi lần đầu tiên tôi nghe nói rằng con trai tôi có khối u não, phản ứng của tôi là: Chúa ơi! Thiên Chúa của con! Điều gì đang xảy ra với con của con? Tại sao Người lại lấy đi con trai của con? Chúng tôi đã rất suy sụp. Sau lần phẫu thuật đầu tiên tại bệnh viện công ở Singapore, chúng tôi đã tìm hiểu về loại khối u này, u màng não thất và chúng tôi nhận ra rằng không ai biết lý do tại sao và làm thế nào nó xảy ra. Cách điều trị tốt nhất là phẫu thuật mà không phải là xạ trị .
Bác sĩ phẫu thuật đầu tiên khuyên chúng tôi nên xạ trị sau lần phẫu thuật đầu tiên. Tôi từ chối và chịu áp lực rất lớn bởi vì tôi không phải là một bác sĩ và tôi đang đi ngược lại lời khuyên của nhiều bác sĩ lựa chọn liệu pháp xạ trị. Tôi có làm hại đến tính mạng của Winston? Nhưng chuyên viên liệu pháp xạ trị nói với tôi bức xạ có thể ngăn cản Winston phát triển đến tuổi dậy thì vì khối u nằm ở gần tuyến yên và tầm nhìn của em sẽ bị rút ngắn. Trí tuệ của em cũng có thể bị tổn hại. Tôi có sẵn sàng cho phép điều đó xảy ra với con trai của mình khi chúng tôi đọc trong tài liệu y khoa rằng u màng não thất chỉ có thể được điều trị bằng phẫu thuật cắt bỏ hoàn toàn? Dù sao đi nữa, cũng có rất nhiều tài liệu y khoa cho rằng u màng não thất không đáp ứng với bức xạ.
Đó là một cuộc hành trình cô đơn và đau đớn. Không biết phải làm gì và phải mất rất nhiều rủi ro không để cho Winston trải qua xạ trị. Thiên Chúa đã luôn song hành cùng chúng tôi. Người chỉ đạo con đường của chúng tôi. Người đã cho tôi sự khôn ngoan để tìm nơi chữa trị. Người đã cho tôi can đảm để chống lại quyết định của một số bác sĩ về liệu pháp xạ trị. Một bác sĩ Tin lành đã làm nên khác biệt trong việc giúp đỡ tôi để tìm thấy sức mạnh và đó là Giáo sư Thomas Quah Thuan Chong, Trưởng Khoa Ung thư trẻ em tại Bệnh Viện Đại Học Quốc Gia. Lòng tốt và cách chăm sóc của ông cho tôi sức mạnh dù ông không trực tiếp chăm sóc Winston. Ông đã giới thiệu Bác sĩ Timothy Lee cho chúng tôi.
Một năm sau ca phẫu thuật đầu tiên vào tháng hai năm 2006, chúng tôi nhận ra khối u tái phát. Thực ra, chính xác hơn là, do quá trình cắt bỏ còn sót lại ở lần phẫu thuật đầu tiên. Chúng tôi thấy có một khối màu trắng riêng biệt (gốc/thân của khối u) rất rõ trong hình chụp MRI sau lần phẫu thuật đầu tiên. Chúng tôi không đổ lỗi cho bất cứ ai vì đây là loại khối u rất hiếm ở trẻ em ở Singapore.
Lần này, nói một cách khác, chúng tôi chuẩn bị tốt hơn và mặc dù tin báo cũng rất đau buồn, chúng tôi đã có nhiều thời gian để tìm một bác sĩ phẫu thuật não mà chúng tôi cảm thấy thoải mái và tin tưởng hơn. Chúng tôi muốn gặp một vị bác sĩ vừa tài giỏi vừa có tâm huyết và tốt bụng. Sau khi hỏi những người xung quanh trong lĩnh vực y tế, chúng tôi chọn Bác sĩ Timothy Lee. Sau khi chúng tôi tham khảo ý kiến ông ấy, tôi biết tôi có thể tin tưởng ông và Thiên Chúa sẽ cứu sống Winston qua Bác sĩ Lee. Chúng tôi lưu ý rằng Bác sĩ Lee cũng ở độ tuổi tốt. Không quá trẻ với ít kinh nghiệm và không quá già để không chịu đựng được ca phẫu thuật dài. Trên tất cả, ông là một tín hữu và người nhận biết Thiên Chúa.
Vào ngày phẫu thuật, một ngày trước sinh nhật của người cha vào ngày 4 tháng 5 năm 2007, Winston đã được chuẩn bị để phẫu thuật. Tôi đã ở với Winston trước khi con bước vào phòng mổ. Khi Bác sĩ Lee bước vào, ông đã cầu nguyện ngắn với chúng tôi rằng xin Thiên Chúa kiểm soát và Người sẽ di chuyển bàn tay của mình. Hành động đặt hết niềm tin của ca phẫu thuật vào Thiên Chúa bởi vị bác sĩ này đã giúp tôi cảm thấy rất thoải mái bởi vì điều này có nghĩa là vị bác sĩ này sẵn sàng chấp nhận sự hướng dẫn của Thiên Chúa và khi có sự hiện diện của Thiên Chúa, không có gì có thể lạc hướng.
Sau ca phẫu thuật, Bác sĩ Lee chia sẻ với chúng tôi rằng một phần của mô não nhìn có một chút nghi ngờ. Mặc dù mẫu đông cứng cho kết quả không có tế bào ung thư hiện diện, Bác sĩ Lee vẫn quyết định loại bỏ phần đó. Đây cũng là thời điểm tôi nhận ra sự khôn ngoan khi quyết định không để Winston điều trị với bức xạ.
Nếu Winston được xạ trị, sẽ để lại các mô sẹo và nó sẽ gây khó khăn hơn cho bác sĩ phẫu thuật khi phải phân biệt giữa các mô sẹo lành và các mô khối u. Có lẽ, Bác sĩ Lee sẽ không thể nhìn thấy rõ các mô khối u trong khi phẫu thuật. Khi nhận ra điều đó, chúng tôi thực sự cảm ơn Chúa vì Ngài đã ban cho tôi sự can đảm đi ngược lại lời khuyên của nhiều bác sĩ về điều trị bức xạ. Đối với kết quả của mẫu đông cứng, kết quả đó là không chính xác. Bác sĩ Lee đã làm đúng theo linh tính của mình để loại bỏ những mô đáng ngờ bởi vì các báo cáo mô học vài ngày sau đó đã chỉ ra rằng các mô thực sự là mô khối u không lành mạnh. Chúng tôi thực sự ca ngợi Thiên Chúa đã làm việc thông qua vị bác sĩ phẫu thuật này. Khi Thiên Chúa hiện diện, không có gì có thể lạc hướng!
Chúng tôi cũng muốn cảm ơn Bác sĩ Timothy Lee và nhiều người khác, là những người đã giúp cho phép lạ này có thể xảy ra. Nếu không có các thiên thần này, con trai của tôi sẽ không có mặt ở đây ngày hôm nay và nếu không có sự giúp đỡ cầu nguyện và hỗ trợ tinh thần, chúng tôi đã hoàn toàn suy sụp. Xin cảm ơn!
“Bé vượt lên nghịch cảnh để trở lại tròn trĩnh như xưa”
Atikah, 20 tháng tuổi, Brunei
Bố mẹ bé Atikah bắt đầu nghi ngờ có điều gì đó bất thường với con của mình khi cổ bé hơi bị cứng lại và đầu bé bắt đầu nghiêng về bên phải. Một em bé từng rất năng động bỗng trở thành ủ rũ và có lúc lại khóc không ngừng.
Kết quả chụp CT và MRI tại Brunei cho thấy con gái của họ có một khối u trong não, với các tế bào khối u nằm rải rác ở một số nơi. Áp lực dịch não của bé cũng cao hơn bình thường, một tình trạng có thể dẫn đến tổn thương não.
Phẫu thuật đã được thực hiện ngay lập tức tại Brunei và kết quả xác nhận rằng Atikah bị u màng não thất. Bác sĩ giải phẫu thần kinh của bé tại Brunei đề nghị hướng điều trị tiếp theo bằng hóa trị hoặc tiếp tục phẫu thuật não tại Singapore.
Bé đã được giới thiệu khám với Giáo sư TC Quah, bác sĩ chuyên khoa ung bướu nhi đồng tại Bệnh Viện Đại Học Quốc Gia, là người đã phát hiện ra rằng khối u đã lan sang cả hai bên cổ trái và phải, cũng như u còn sót lại trong não. Sau đó ông giới thiệu bé đến bác sĩ tư chuyên khoa giải phẫu thần kinh Timothy Lee.
Trong vòng một tháng, Atikah được phẫu thuật bốn lần tại Bệnh viện Mount Alvernia. Trong đó có hai ca là phẫu thuật cắt bỏ tất cả các tế bào ung thư. Ca đầu tiên mất khoảng 16 giờ và ca thứ hai mất khoảng 8 giờ. Hai ca còn lại là phẫu thuật shunt thoát dịch não thừa để giảm bớt áp lực.
Atikah kỷ niệm mừng sinh nhật lần thứ hai của bé vào ngày 27 tháng 3 năm 2009 tại phòng hồi sức đặc biệt. Cô bé lúc đó đã có thể nếm một chút bánh sô cô la và kem mà mình yêu thích.
Ngay trước khi Atikah được xuất viện vào giữa tháng 5 năm 2009, Bác sĩ Lee đã có một số tin tốt cho cha mẹ của bé; kết quả chụp MRI được thực hiện ngay sau khi phẫu thuật và ba tháng sau đó cho thấy rằng tất cả các tế bào ung thư của bé đã không còn.
Lời bình của biên tập viên:
Khối u còn sót lại của Atikah sau lần phẫu thuật đầu tiên tại Brunei vẫn còn lớn và đầy thử thách. Phải mất 2 lần phẫu thuật để loại bỏ nó hoàn toàn. Kết quả chụp MRI 18 tháng sau khi phẫu thuật đã không cho thấy bất kỳ khối u nào. Bây giờ Atikah đang phát triển như một đứa trẻ bình thường.
Atikah lúc 18 tháng sau phẫu thuật
“Người con của Thiên Chúa”
Bé Kelvin của chúng tôi, 10 tuổi
Vợ tôi, Ayen và tôi, David đã may mắn có được 3 đứa con xinh đẹp. Đứa con đầu lòng là Kelvin, cô con gái duy nhất là Angeline, và đứa con út là Frederick.
Vào giữa tháng 2 năm 2008, đứa con đầu lòng của chúng tôi bị nôn mửa dữ dội, mất thăng bằng khi đi và thường va vào em gái của mình. Tôi đưa con đến khám với bác sĩ nhãn khoa nhi đồng ở Surabaya. Tôi tưởng và nghĩ rằng con mình bị bệnh nghiêm trọng ở mắt. Nhưng sau khi kiểm tra tại phòng khám của bác sĩ, kết quả lại là bình thường. Nhưng bác sĩ nhãn khoa khuyên Kelvin nên chụp CT não bộ.
Khi nhận kết quả chụp CT vào ngày hôm sau tôi đã bị suy sụp khi biết rằng con mình có một khối u não đường kính 2,2 cm. Theo lời bác sĩ chuyên khoa giải phẫu thần kinh, Kelvin cần phải được phẫu thuật ngay lập tức để không dẫn đến các tình trạng khác như mù lòa.
Bác sĩ ở Surabaya cho chúng tôi 3 ngày để đưa ra quyết định và chuẩn bị kinh phí cho ca phẫu thuật. Khi chúng tôi quyết định phẫu thuật, chúng tôi nhận được lời khuyên từ bạn bè tại Singapore là nên làm phẫu thuật tại Singapore. Chúng tôi được giới thiệu đến Giáo sư Timothy Lee. Ba ngày sau đó, Kelvin được phẫu thuật tại Bệnh Viện Mount Alvernia, một bệnh viện Công Giáo tại Singapore. Ca phẫu thuật để loại bỏ khối u kéo dài trong khoảng 10 giờ đồng hồ. Sau đó Kelvin ở phòng hồi sức cấp cứu trong một ngày.
Kết quả cho thấy khối u thuộc nhóm ác tính. Một tuần sau khi phẫu thuật, bác sĩ đề nghị Kevin nên điều trị qua 31 lần hóa trị. Chúng tôi đấu tranh với mỗi chuyến đi đến Singapore và ngăn dòng nước mắt mỗi lần chúng tôi thấy con mình bất lực khi kim xuyên qua bàn tay xương xẩu của mình.
Kelvin cuối cùng cũng đã hoàn thành lần hóa trị cuối cùng vào đầu tháng 7 năm 2009. Kelvin sau đó đã nhận được tin tuyệt vời là tế bào ung thư của mình đã bị phá hủy hoàn toàn. Tôi chỉ có thể nói lời cảm ơn chân thành đến tất cả những người đã giúp đỡ gia đình tôi về vật chất cũng như tinh thần.
Xin Thiên Chúa ban ơn cho lòng tốt của bạn.
Một trường hợp khác về u nguyên bào tủy: một em bé 12 tháng tuổi với khối u khổng lồ được điều trị bằng phẫu thuật cắt bỏ, cấy ghép tủy xương và hóa trị tích cực. Tình trạng của bé đang thuyên giảm kể từ năm 2004.
“Ngoài tầm phép lạ nhiệm mầu”
Mohammad Omar Siddiq, 6 tháng tuổi
Bé Mohammad Omar Siddiq, đứa con thứ 7 của ông Abdul Razzaq Siddiq được sinh ra vào ngày 7 tháng 2 năm 2008. Bé khỏe mạnh và bình thường, nặng 8 cân Anh.
Sáu tháng sau, vào tháng 9 năm 2008 trong tháng Ramadan, đầu của bé bắt đầu sưng lên, đặc biệt là trán. Bé được đưa đến Bệnh Viện Châu Á ở Philippines và kết quả chụp CT não cho thấy một khối u khổng lồ (u nhú ở đám rối màng mạch) ở phía bên phải của não (não thất bên) với nhiều dịch não (tràn dịch não). Ngày 6 tháng 10 năm 2008, bé Omar được phẫu thuật đặt ống trong tâm thất não để đưa dịch thừa vào khoang bụng.
Ban đầu Omar có phản ứng tốt nhưng sau đó bụng bé ngày càng to hơn vì không thể tái hấp thu tất cả dịch thừa. Ông Razzaq chuyển bé đến Trung Tâm Y Tế Manila, nơi bác sĩ thực hiện thủ thuật đặt vòi bụng, trong đó một ống được thông luồn vào với hướng dẫn đầu dò siêu âm để hút dịch ra. Bác sĩ đã hút ra được 2,5 l dịch từ bụng của bé. Tình trạng của Omar ngày càng xấu đi do huyết áp thấp. Bé bị mất nước và khó thở vì dịch tràn đến phổi của mình.
Ngày 1 tháng 2 năm 2009, bé được chuyển đến phòng hồi sức cấp cứu, vì tình hình của bé trở nên nghiêm trọng. Phổi của bé chứa đầy dịch và điều này gây tổn thương nghiêm trọng đến phổi.
Ngày 8 tháng 3 năm 2009, ông Razzaq cuối cùng đã quyết định đưa bé Omar đến Singapore để điều trị. Khi đến nơi, bé được đưa vào phòng hồi sức cấp cứu tại Bệnh Viện Gleneagles. Bé Omar được Giáo sư / Bác sĩ Timothy Lee chăm sóc điều trị, là một chuyên viên giải phẫu thần kinh uyên thâm. Bác sĩ Lee đã quyết định đưa ống shunt ra ngoài để dịch có thể tích lũy trong một túi nhựa thay vì gây ra vấn đề trong phổi và bụng.
Bé được truyền 5 lít dịch để thay thế cho 5 lít dịch được thoát ra mỗi ngày. Bé nặng khoảng 10kg tại thời điểm đó. Trong vòng một tuần, tình trạng của bé đã đủ ổn định để có thể tiến hành ca đại phẫu thuật để loại bỏ khối u.
Vào ngày 26 tháng 3 năm 2009, bé Omar đã trải qua một cuộc phẫu thuật kéo dài 8 giờ đồng hồ, trong đó Bác sĩ Lee loại bỏ thành công khối u 9 cm. Một ngày sau khi phẫu thuật, bé bị cơn động kinh và tăng huyết áp. Thuốc được dùng để hạ huyết áp cho bé. Bé cần được chụp CT để xác định nguyên nhân cơn động kinh. Kết quả chụp CT cho thấy không có hiện tượng xuất huyết và cơn động kinh chỉ là do phản ứng khó chịu bởi ca phẫu thuật.
Tình trạng bé Omar dần dần được cải thiện. Bé bắt đầu uống sữa. Bác sĩ Lee cho bé xuất viện ngày 4 tháng 4 năm 2009. Hiện tại sức khỏe bé tốt. Nhóm các bác sĩ và y tá đã tổ chức một bữa tiệc để ăn mừng sự hồi phục thần kỳ của bé. Thật vậy, bé Omar là người con thần kỳ mà Thiên Chúa đã gửi đến.
Lời bình của biên tập viên:
Tình trạng của bé Omar rất nặng khi được đưa đến phòng hồi sức cấp cứu ở Gleneagles. Bé có khối u lành tính hiếm hoi gây tiết quá nhiều dịch. Lượng dịch được tiết ra mỗi ngày bằng phân nửa trọng lượng cơ thể của bé. Kết quả chụp theo dõi 1 năm sau đó cho thấy không còn khối u.